Đại lượng vô hướng và đại lượng véctơ - Vật lý học- 123docz.net

Admin

Để nhận thức thế giới, con người có nhiều cách tiếp cận khác nhau trong đó phải kể đến cách truy tìm bản chất của các hiện tượng và sự vật thông qua những tính chất được biểu hiện ra của chúng; những tính chất này tuy chỉ riêng về chất,

đặc trưng cho một mặt nhất định nào đó của chúng, nhưng lại có vô số mức độ về

lượng và được gọi là đại lượng. Nếu một tính chất chung về chất cho nhiều đối tượng vật lý nhưng lại riêng về lượng cho mỗi đối tượng trong chúng thì gọi là đại lượng vật lý. Các đại lượng vật lý cho phép chúng ta đo đạc được và do vậy, trên thực tế, chúng ta sẽ chỉđề cập tới loại đại lượng này mà thôi – để đơn giản, sau này chúng ta sẽ nói tới đại lượng nhưng chỉđược hiểu là các đại lượng vật lý.

Người ta phân biệt đại lượng vô hướng và đại lượng véc tơ.

Đại lượng vô hướng là loại đại lượng vật lý mà giá trị của nó như nhau ở

mọi hướng trong không gian. Nó chỉ cần một đặc trưng duy nhất là độ lớn tương

ứng. Có thể lấy ví dụ như khối lượng, nhiệt độ, hằng số hấp dẫn v.v..

Đại lượng véc tơ là loại đại lượng vật lý chỉ có giá trị theo một hướng nhất

định trong không gian, còn ở những hướng khác, giá trị của nó bằng không.

Chúng được đặc trưng bởi ba yếu tố: điểm đặt, chiều dài và hướng; điểm đặt của véc tơ chỉ ra đối tượng “sở hữu” véc tơđó tại một thời điểm xác định; chiều dài véc tơ mô phỏng độ lớn của đại lượng tương ứng; hướng của véc tơ chỉ ra hướng của đại lượng tương ứng. Ví dụ như vận tốc hay gia tốc chuyển động của một vật thể, lực tác động của vật thể này lên vật thể khác v.v.. Đại lượng véc tơđược biểu diễn bởi một đoạn thẳng có mũi tên với gốc là điểm đặt của đại lượng, chiều dài

đoạn thẳng biểu diễn độ lớn của đại lượng, còn hướng của mũi tên biểu diễn hướng của đại lượng đó nhưđược chỉ ra trên Hình 1.5a.

Bên cạnh sự khác nhau về tính định hướng của 2 đại lượng: vô hướng và véc tơ, giữa chúng còn có sự khác biệt đối với phép toán áp đặt lên chúng. Với các

thường, trong khi đó, với các đại lượng véc tơ, cần phải sử dụng giải tích véc tơ

nhưđã biết. Tuy nhiên, khi áp dụng giải tích véc tơđối với một số đại lượng vật lý trong cơ học chất điểm như từ trước tới nay vẫn làm thực ra là không đầy đủ, xét từ quan điểm của CĐM. Có thể lấy ví dụ về phép cộng 2 véc tơFA FB theo quy tắc hình bình hành như trên Hình 1.5b, theo đó:

F = FA+FB = FA2 +2FAFBCosϕ+FB2 (1.1)

ởđây φ là góc gữa 2 véc tơFA FB. Có thể thấy ngay rằng véc tơ tổng hợp F thật ra chỉ mới là tổng của 2 véc tơFAFB – là các hình chiếu của các véc tơFA

FB tương ứng lên hướng của véc tơF mà thôi:

FA' =eFFACosα, FB' =eFFBCosδ (1.2) gọi là các các véc tơ hướng ngoại, với eF là véc tơđơn vị trùng với hướng của véc tơ hướng ngoại tổng F. Bản thân các véc tơFA FBcòn có 2 hình chiếu FA

FB tương ứng lên phương vuông góc với véc tơF nữa: FASinα F A A" " e F = , FBSinδ F B B" " e F = (1.3) a) F FB F’B F’’B F’A F’’A b) Hình 1.5. Các đại lượng véctơ FA α δ V FB FA 0

gọi là các véc tơ hướng nội, với " A F e và " B F e là các véc tơđơn vị lập với hướng của véc tơ hướng ngoại tổng F một góc tương ứng bằng +π/2 và – π/2. Song, vì các véc tơ này bằng nhau về độ lớn nhưng ngược nhau về hướng nên, theo giải tích véc tơ, tổng của chúng phải bằng không: " " 0 = + B A F F (1.4) và kết quả là người ta chỉ quan tâm tới 2 thành phần FA',FB' mà thôi.

Nếu xét từ góc độ toán học thuần túy thì chắc sẽ không có gì để nói. Đối tượng của giải tích véc tơ là bản thân véc tơ với 3 đặc trưng vừa liệt kê ở trên trong đó điểm đặt của véc tơ cũng chỉ là một đối tượng hình học không kèm theo bất cứ một đặc tính vật chất nào, độc lập với các đối tượng khác và với không gian xung quanh nó. Tuy nhiên, nếu xem xét một cách kỹ lưỡng từ góc độ vật lý, ta sẽ thấy ngay có sự khác biệt rất lớn giữa việc không có bất cứ một véc tơ nào

đặt lên vật thể và tổng các véc tơđặt lên nó bằng không nhưng mỗi véc tơ thành phần lại khác không và thậm chí có thể rất lớn. Trong trường hợp thứ nhất, trạng thái của vật thể không có gì xáo động, nhưng trong trường hợp thứ hai, sự biến

động xẩy ra bên trong nó chắc chắn không thể nào tránh khỏi. Khi xem xét các véc tơđộng học như vận tốc hay gia tốc, các biến động đó có thể không cần tính

đến, nhưng đối với các véc tơ động lực học như lực, năng lượng ... thì dù muốn không tính đến cũng không thểđược.

Sự biến động này cho đến nay không được cơ học quan tâm đến vì không nhìn thấy mối tương quan biện chứng giữa không gian nội vi với không gian ngoại vi, giữa nội năng và ngoại năng (xem mục 1.3.4 dưới đây), giữa nội lực và ngoại lực (xem mục 1.3.5) của cùng một thực thể vật lý. Bên cạnh đó là việc thay thế 2 véc tơ có chung một điểm đặt nhưng khác nhau về hướng (ví dụ FA FB) bằng chỉ một véc tơ (F) theo quy tắc hình bình hành là không tương đương như

được rút ra từ các biểu thức (1.1) – (1.3). Ởđây, thành phần FA FB xác định theo (1.3) về thực chất đã bị loại ra khỏi phạm vi xem xét trong khi nó vẫn tiếp tục tồn tại và có tác dụng (xem tác dụng ở mục 1.3.6). Chỉ có một tình huống duy nhất có được sự tương đương là khi φ = 0, các véc tơFA FBcó cùng một hướng và cùng với hướng của véc tơ thay thếF, ngoài ra chúng còn có cùng điểm đặt và cùng độ lớn: F = FA + FB – tức là cả 3 đặc tính của một véc tơđều như nhau – 2 véc tơ như vậy mới có thểđược coi là hoàn toàn tương đương. Chính vì vậy, việc sử dụng giải tích véc tơ như một mô hình của thế giới vật chất phụ thuộc lẫn nhau dẫn đến sự sai lệch là điều không thể tránh khỏi.

Vấn đề là cần phải tính đến được những sai lệch và loại bỏ chúng để đến

được với bản chất đích thực của sự vật và hiện tượng. Để làm được việc này, việc

0 0 a a’ FA FB FA FB Hình 1.6. Mô hình nội véc tơ và ngoại véc tơ tại điểm đặt 0 FA = - FB FBng FBn FAn FAng a) b) 0 FA FB FA = - FB FB 0 FA FA = - FB

đầu tiên là cần phải tính đến được ảnh hưởng của các véc tơ FAFB cho dù tổng của chúng =0 theo (1.4) bằng cách “phóng đại” điểm đặt 0 của chúng như

trên Hình 1.6a, vì khái niệm “điểm” đối với không gian vật chất không đồng nghĩa với không có kích thước nhưđã được đề cập đến ở mục 1.1.2.

Và để mô phỏng tác động của 2 véc tơ này, hãy hình dung chúng tác động riêng rẽ lên 2 “nửa của điểm” 0được chia tách bởi đường phân cách aa’ với ngụý rằng chúng có xu hướng “tách rời” điểm 0 đó làm 2 phần. Để thấy được sự chia tách và phân bố lại các véc tơ này vào “bên trong” điểm đặt 0 đó, và để dễ phân biệt, ta gọi những véc tơ nằm “bên ngoài” điểm đặt là ngoại véc tơ, còn những véc tơ nằm “bên trong” điểm đặt là nội véc tơ. Trong trường hợp này, ngoại véc tơ là

FAngFBng, còn nội véc tơ là FAnFBn, tất cả các véc tơ này đều có gía trị

như nhau và từng cặp một triệt tiêu nhau vì ngược nhau về hướng. Như vậy, việc cộng 2 véc tơ không chỉ nhận được đơn thuần 1 véc tơ tổng hợp theo quy tắc hình bình hành như giải tích véc tơ vẫn làm – đó mới chỉ là véc tơ hướng ngoại, mà còn cần tính đến ảnh hưởng của nó đồng thời đến không gian nội vi như vừa xét – véc tơ hướng nội – mới cho ta kết quảđầy đủ của cái gọi là tác động tổng hợp của

2 véc tơ. Ngoài ra, còn cần phải lưu ý tới bản chất vật lý mà các véc tơ biểu thị

trong quá trình thực hiện các phép toán đối với chúng. Sau này chúng ta sẽ đánh giá chi tiết và đầy đủ trong các mục 1.3.4 1.3.5 đối với năng lượng và lực tác

động.

Bên cạnh đó, có lẽ còn một chi tiết nữa trong giải tích véc tơ cũng đã bịđơn giản hóa đó là véc tơ hướng tới 1 điểm được coi như tương đương với véc tơ có cùng độ lớn và cùng một hướng, nhưng có điểm đặt tại chính điểm đó nhưđược chỉ ra trên Hình 1.6b. Xét từ góc độ vật lý, 2 trường hợp này không hề tương

đương nhau; trong trường hợp đầu, điểm O chịu “sức nén” của 2 véc tơFAFB

trong của “điểm” O; còn trong trường hợp sau, điểm O lại chịu “sức kéo” của 2 véc tơFAFB làm giảm liên kết bên trong của “điểm” O đó, dẫn đến giảm năng lượng liên kết bên trong của “điểm” O. Điều này đặc biệt quan trọng khi xem xét trạng thái năng lượng tới hạn trong chuyển động theo quán tính ở mục 2.2.2.

Cuối cùng, còn một chi tiết cần phải được thay đổi đó là quan niệm quãng

đường cũng là một đại lượng véc tơ. Xem xét kỹ lại, ta nhận thấy rằng quãng

đường là một đại lượng hết sức đặc biệt, nó vừa là tính chất của hiện tượng vật lý – chuyển động của vật thểtrong không gian vật chất, vừa là bộ phận cấu thành nên chính không gian (cho dù là vật chất, vật lý hay toán học) và do đó, việc gán cho nó đặc tính véc tơ biểu diễn chỉ bởi một đoạn thẳng, để mô tả nó trong cái gọi là “không gian véc tơ” là vô hình chung đã tước đi vai trò đó chủ đạo của nó trong chính không gian đó, trong khi nó có thể cong queo với bất kỳ dạng nào có thể có như được biểu diễn trên Hình 1.7. Bên cạnh đó, vì bản thân khái niệm “quãng

đường” – một bộ phận của không gian vật chất có thể thay đổi hướng liên tục suốt

quá trình chuyển dịch của vật thể từ một điểm này đến một điểm khác như được

biểu diễn trên Hình 1.7a nên không thể gán cái gọi là “hướng” của “quãng đường”

đó vào bất kỳ điểm nào trong số các điểm đó giống như đối với vận tốc, gia tốc hay lực tác động được, khi mà các đại lượng sau này còn có ý nghĩa tại một thời

điểm. Thậm chí khi chia nhỏ ra thành các cái gọi là “số gia quãng đường” dS như

trong cơ học vẫn làm (xem Hình 1.7b), thì véc tơ tổng hợp SABcũng sẽ có độ lớn chẳng liên quan gì đến “quãng đường mà vật đi được” trong khoảng thời gian đó cả. Quãng đường với tư cách là “không gian vật chất” một chiều, tồn tại khách quan, không được nhầm lẫn với “kết quả đo” không gian đó SAB được sử dụng trong các công thức tính toán hay trong không gian toán học. Thực chất ởđây đã có sự “pha trộn” một cách vô tình giữa không gian vật chất với không gian toán học (không gian véc tơ) nên đã gây sự nhầm lẫn tai hại này.

Tóm lại, quãng đường không thể xem là một đại lượng véc tơ trong không gian véc tơ, mặc dù nó đúng là có hướng trong không gian vật chất. Nhưng khi đó, một vấn đề mới lại được đặt ra liên quan tới khái niệm vận tốc chuyển động vốn là một đại lượng véc tơ, theo vật lý hiện hành được xác định bởi giới hạn:

dt d t t t S S V = ∆ ∆ =lim∆→0 ) ( . (1.5)

Tuy nhiên, với những điều đã nói ở trên, ta cần thay biểu thức (1.5) bằng biểu thức khác có ý nghĩa vật lý hơn đó là: t A A dt dS t S t e e V = ∆ ∆ =lim∆→0 ) ( (1.6)

ởđây eA là véc tơđơn vị có hướng tiếp tuyến với quãng đường ngay tại điểm A,

ứng với vị trí của vật thể tại thời điểm t, còn S chỉ là đại lượng vô hướng trong không gian véc tơ, nhưng độ dịch chuyển của nó lại có hướng, và hướng này được xác định bởi chính véc tơ đơn vịeA. Với cách xác định này, mọi bất cập sẽ được giải tỏa. Sau này, có thể thấy ở Chương II, mục 2.1.5, đặc tính véc tơ của năng lượng sẽđược lộ diện có căn cứ xác đáng; còn ở Chương III, mục 3.2.1, chúng ta cũng sẽ thấy việc sử dụng quãng đường như một đại lượng vô hướng là hoàn toàn hợp lý. 4. Tương tác và năng lượng B a) b) SAB A B A A A B B dS

a/ Tương tác – là một khái niệm cơ bản để chỉ nguyên nhân tồn tại các thực

thể vật lý khác nhau, nó là một thể hiện của quy luật vận động thứ nhất của vật

chất: đấu tranh và thống nhất giữa các mặt đối lập, nói một cách khác, một thực thể vật lý nào đó chỉ có thể tồn tại khi giữa nó với các thực thể vật lý khác có sự

tương tác lẫn nhau. Không có khái niệm tồn tại “tự thân”. Nguồn gốc của mọi sự

vận động là tương tác, vì không tương tác đồng nghĩa với không tồn tại, mà đã không tồn tại thì không thể vận động. Trong vật lý cho đến nay, người ta cho rằng tồn tại 4 tương tác được coi là cơ bản với nghĩa là chúng tồn tại độc lập, không phụ thuộc hệ quy chiếu trong đó chúng được xem xét (xem khái niệm hệ quy

chiếu ở mục 1.3.2), đó là tương tác hấp dẫn, điện từ, mạnh và yếu. Trước

Maxwell, người ta thậm chí còn nghĩ rằng điện và từ là 2 dạng tương tác độc lập nhau, tuy nhiên, sự thống nhất giữa điện và từ theo các phương trình của Maxwell

đã gợi ý về một khả năng thống nhất tất cả các tương tác có trong Tự nhiên. Để

làm được việc này, trước tiên cần phải xác định lại cái gọi là tương táccơ bản vì theo tiêu chí đã nêu, chỉ có hấp dẫn, mạnh và yếu mới thực sự đáp ứng được còn

tương tác từ thì dường như lại phụ thuộc vào hệ quy chiếu mà từ trường có thể

biến mất hay xuất hiện. Sự biến mất hay xuất hiện của từ trường này tự nó đã nói lên rằng nó không phải là một tương tác độc lập đối với HQC và do đó không thể

tương tác cơ bản – nó khiến ta liên tưởng tới hiện tượng ma sát hay sức cản của

không khí lên vật chuyển động, chỉ khác trong trường hợp này là tương tác trên khoảng cách (trong không gian ngoại vi) chứ không phải trực tiếp giữa các vật thể

(giữa các không gian nội vi với nhau). Trong Chương 3, chúng ta sẽ có dịp trở lại với hiện tượng từ này theo cách nhìn mới. Nhưng như vậy, việc thống nhất mà vật lý học đặt ra đối với cái gọi là “các tương tác cơ bản” đã bị khập khiễng ngay từ đầu bởi chính từ việc coi tương tác điện từ là một tương tác cơ bản chứ không phải là tương tác điệnđứng riêng độc lập.

Mặt khác, căn cứ vào quy luật vận động thứ nhất của vật chất, tương tác phải có 2 mặt đối lập nhau đó là hút nhau và đẩy nhau. Thật dễ hiểu, nếu tương tác chỉ

có hút nhau thì toàn Vũ trụ sẽ bị co lại thành một điểm, còn nếu chỉ có đẩy nhau thì chẳng có bất cứ vật thể nào được hình thành – Vũ trụ sẽ bị “tan loãng” ra ở vô